www.nhabaovietthuong.com

www.nhabaovietthuong.com
www.nhabaovietthuong.com

Sonntag, 8. Februar 2015

ERKLÄRUNG DER REGIERUNG DER REPUBLIK VIETNAM VOM 26. APRIL 1958 ÜBER DIE FRAGE DER WIEDERVEREINIGUNG

Trân trọng giới thiệu tài liệu do Anh Đào chuyển thể từ bản chụp sang dạng chữ viết nguyên ngữ tiếng Đức của văn kiện ngoại giao: 
"ERKLÄRUNG DER REGIERUNG DER REPUBLIK VIETNAM VOM 26. APRIL 1958 ÜBER DIE FRAGE DER WIEDERVEREINIGUNG" - được công bố bởi Sứ Thần Việt Nam Cộng Hòa tại Bonn - Cộng Hòa Liên Bang Đức ngày 26.04.1958 về "những vướng mắc trong vấn đề Tái thống nhất đất nước". Bản dịch tiếng Việt của Nguyễn Hội đã từng được đăng tải. Tái bản dịch có hiệu đính của Anh Đào cùng link và hình ảnh phụ chú sẽ được thực hiện trong thời gian tới. 
Trân trọng 
Moderator
nhabaovietthuong.com

ERKLÄRUNG DER REGIERUNG DER REPUBLIK VIET-NAM VOM 26. APRIL 1958
ÜBER DIE FRAGE DER WIEDERVEREINIGUNG 

Gesandtschaft der Republik Viet-Nam
Bonn
1958

***

Präsident
NGO DINH DIEM
Präsident der Republik Viet-Nam

***


In einem Brief vom 7. März 1958, der zu Propagandazwecken diente – denn der Text war sofort durch Radio Hanoi und Radio Peking verbreitet worden – haben die Behörden von Hanoi von neuem die „Herstellung der normalen Beziehungen“, die Prüfung der Wiedervereinigung des Landes, die Einschränkung der Militäreinheiten und den Handel zwischen den beiden Zonen vorgeschlagen.

Obwohl unsere Landsleute im Süden und in Mittelvietnam über den trügerischen Charakter der kommunistischen Propaganda gut unterrichtet sind, muß die Regierung der Republik Vietnam ihren Landsleuten im Norden, die von allen richtigen Informationen und der Weltmeinung isoliert sind, den Widerspruch zwischen den Erklärungen und Handlungen der Behörden in Hanoi und der Gewissenlosigkeit ihrer Behauptung vor Augen führen.


DAS PROBLEM DER WIEDERVEREINIGUNG UND DER
GEMEINSAMEN WAHLEN

Man muß daran erinnern, daß die Regierung immer die Einheit des Landes verteidigt hat. Während der Genfer Konferenz 1954 hat die Delegation des Staates von Vietnam energisch gegen die Absichten der vietnamesischen Kommunisten protestiert. Unsere Delegation hat sogar gegen eine vorübergehende Trennung des Landes gekämpft. Wir haben die Sammlung der Militäreinheiten der beiden Seiten auf begrenzten Gebieten vorgeschlagen und danach die Organisation der freien Wahlen unter der Kontrolle der UNO. Die Delegation der Kommunisten hat den Vorschlag abgelehnt; sie hat die Teilung des Landes vom 17. Breitengrad an gefordert, um über eine größere Bevölkerungszahl als die des Südens zu verfügen. Nach der Flucht der über eine Million Flüchtlingen nach dem Süden verbleiben dennoch 13 Millionen Menschen im Norden gegenüber 11 Millionen im Süden.

Dank ihre Polizeiregimes und ihrer Militäreinheiten, die größer sind als die in der Republik Vietnam, glaubten die vietnamesischen Kommunisten, die größere Bevölkerung des Nordens zwingen zu können, für sie zu wählen, das kommunistische Regime in ganz Vietnam zu verbreiten und den Frieden in Süd-Ostasien zu bedrohen.

Von diesem Gedanken ausgehend wollten die Kommunisten gemeinsame Wahlen in Vietnam fordern, während sie bisher die freien Wahlen in Deutschland und Korea immer ablehnten, denn in diesen beiden Ländern ist die Bevölkerung der unter ihrer Kontrolle stehenden Zonen geringer als die in den freien Zonen; sie hätten daher keine Aussicht, ihren dunklen Plan durchzuführen.

Die widerspruchsvolle Haltung der Kommunisten gegenüber dem Problem der Wiedervereinigung der geteilten Länder zeigt ihre Hintergedanken, Wahlen ohne jede Freiheit und Wahrheit durchzuführen.

Die Behörden von Hanoi fordern gemeinsame Wahlen, während sie in den provisorisch unter ihrer Kontrolle stehenden Zonen nicht zu freien Wahlen schreiten wollen, um ihre sog. Nationalversammlung zu erneuern. Diese Nationalversammlung, die zum Teil aus ernannten Mitgliedern, zum Teil aus im Chaos von 1946 gewählten Mitgliedern bestehet, befand sich schon vor der Tatsache, daß mehrere Mitglieder nach dem Süden geflohen waren. Nach den Vorschriften ihrer Verfassung, die ohne Debatte während einer Sitzung, die nur einen Tag dauerte, angenommen wurde, ist dieses Mandat der Kommunistenversammlung schon seit mehr als 8 Jahren erlöscht. Nun haben diese vietnamesischen Kommunisten ihre Verfassung selbst nicht respektiert. Sie haben im Norden ihr kommunistisches Regime eingerichtet, ohne die Bevölkerung zu befragen. Und sie werden sie nie darüber befragen, denn sie wissen, daß die Bevölkerung niemals dieses Regime akzeptieren wird.

Unsere Regierung hat durch ein Referendum vom 23. Oktober 1955 eine Volksbefragung durchgeführt, nach der das alte Regime abgeschafft und die Republik proklamiert wurde. Danach hat unsere Regierung im März 1956 allgemeine Wahlen in Mittel- und Süd-Vietnam für eine Nationalversammlung veranstaltet. Diese Nationalversammlung hat eine Verfassung ausgearbeitet und gewählt, die dann auch verkündet wurde.

Diese demokratischen Institutionen und die Fortschritte, die unsere Regierung auf wirtschaftlichem, politischem und sozialem Gebiet erzielt hat, haben unserer Regierung die Sympathie der ganzen Welt eingetragen. Heute haben 56 Länder unsere Regierung bereits anerkannt, diplomatische Beziehungen mit uns unterhalten oder für unseren Eintritt in die UNO gestimmt. Die kommunistischen Behörden im Norden haben nur die Anerkennung der etwa 10 kommunistischen Regierungen erhalten. In den letzten Jahren hat sich er Einfluß des freien Vietnams beträchtlich verstärkt: unser Land ist heute Mitglied von 33 internationalen Organisationen, und Saigon wurde zum Sitz mehrerer internationaler Konferenzen gewählt. Es ist allerdings seltsam zu sehen, wie diejenigen, die für die Teilung des Landes verantwortlich sind, es nicht wagen, in der vorübergehenden unter ihrer Kontrolle befindlichen Zone Wahlen zu veranstalten und dann noch unsere Regierung beschuldigen, die Wiedervereinigung des Landes und die gemeinsamen Wahlen abzulehnen.


DAS PROBLEM DES FREIEN INTERZONENVERKEHRS

Die Behörden von Hanoi haben der Bevölkerung des Nordens verheimlicht, daß sie das Recht der Zonenwahl hatte. Durch Schreckensherrschaft haben sie die Flucht der Bevölkerung vom Norden verhindert; sie haben mit Gewalt die Familienangehörigen der nach dem Süden Geflohenen zurückgehalten. In Ba-Lang und Luu-My haben sie das Feuer gegen die eröffnet, die versuchten, die freie Zone zu erreichen.

Sie haben auch die Zeit des freien Interzonenverkehrs und der Zonenwahl verkürzt, indem sie sie auf den 19. Mai 1955 festlegten. Nach diesem Zeitpunkt hat unsere Regierung vorgeschlagen, die Zeit des freien Interzonenverkehrs zu verlängern. Aber die Regierung von Hanoi wollte so schnell wie möglich die Verbindung zwischen den beiden Zonen auflösen, um die Flucht nach dem Süden zu stoppen und hat oft genug ihren schlechten Willen erwiesen. So gewährten die Behörden von Hanoi eine Verlängerung der Evakuierungszeit von nur zwei Monaten, d.h. Bis zum 20. Juli 1955 und während dieser zwei Monate stellten sie nur ein Schiff zur Verfügung, für die, die nach dem Süden fahren wollten.

Trotz aller Bemühungen, die Flucht zu verhindern, trotz des Terrors und der Gewalttaten, trotz kurzer Evakuierungszeit sind fast eine Million Landsleute vom Norden nach dem Süden geflohen. Obwohl unsere Landsleute auf der anderen Seite des 17. Breitengrades ihrer Bewegungsfreiheit selbst in ihrer eigenen Zone beraubt sind, fliehen viele zur Zeit zum Süden, indem sie zu Fuß die Gebirgskette von Annam überschreiten oder in zerbrechlichen Booten an der Meeresküste entlangziehen. Einige sind durch Mißgeschick in die Hände der Kommunisten gefallen und ermordet worden oder mußten die schwersten Qualen ertragen. Andere sind vor Erschöpfung im Dschungel umgekommen oder fielen den Stürmen des Meeres zum Opfer.

Zur Zeit haben 81.123 Menschen und 1955 Familien selbst oder durch Vermittlung ihrer Vertreter gebeten, zum Süden zu ziehen. Ihr Gesuch wurde der Internationalen Kontrollkommission übergeben. Aber die Behörden von Hanoi widersetzen sich diesen Forderungen.

Außerdem haben mehrere Familien aus Mittel- und Süd-Vietnam die Rückkehr ihrer Brüder, Männer und Kinder gefordert, die Kommunisten einst gewaltsam in den Norden entführten. Ihre Gesuche, insgesamt 11.196, sind an die Internationale Kontrollkommission weitergegeben worden. Außer diesen Anträgen gibt es noch zahlreiche andere, die von den Betreffenden direkt an die Kommission gerichtet worden sind, und deren Zahl niemals veröffentlicht wurde. Durch ihren Widerstand sind die Behörden von Hanoi für die schmerzliche Lage der getrennten Familien verantwortlich. Nachdem die Kommunisten den freien Verkehr sogar innerhalb Nord-Vietnams verboten haben und sie die Leute, die gern weggezogen wären, daran gehindert haben, propagieren sie jetzt zynisch „Bewegungsfreiheit“ und die „Wiederherstellung der normalten Beziehungen“.


DAS PROBLEM DER EINSCHRÄNKUNG DER MILITÄRKRÄFTE

Seit 3 Jahren appellieren die Behörden von Hanoi immer für den Frieden. Aber ihre Handlungen stehen immer in großem Widerspruch zu den Themen ihrer Propaganda.

Sie haben nicht aufgehört, ihre Militärkräfte und Waffenausrüstung seit dem Waffenstillstand zu erhöhen und verletzen so das Genfer Abkommen, das sie selbst unterschrieben haben.

Man sollte die diplomatische Note der Regierung von Großbritannien vom 9. April 1956 an die Sowjetunion erwähnen. Als Ko-Präsident der Genfer Konferenz hat die britische Regierung die Behörden von Hanoi beschuldigt, seit dem Waffenstillstand ihre Militärkräfte verstärkt und ihre Armee von 7 auf 20 Divisionen mindestens erhöht zu haben.

Kürzlich hat der französische Außenminister im März 1958 darauf hingewiesen, daß die Behörden von Hanoi ihre Armee auf 350.000 und die Volkspolizei auf 200.000 erhöht haben.

Sie haben auch Waffen aus kommunistischen Ländern eingeführt, um ihre Militärkräfte zu verstärken. Während der drei letzten Jahre respektierten sie nie das Genfer Abkommen, indem sie der internationalen Kontrollkommission über die Waffeneinfuhr in Vietnam nie Mitteilung gemacht haben.

Im Widerspruch zu diesen Tatsachen erklärten die Behörden von Hanoi, daß sie ihre Militärkräfte auf 80.000 Mann herabgesetzt haben. Aber bisher haben sie nie etwas über den wirklichen Stand ihrer Armee verlauten lassen, weder vor noch nach dieser sogenannten Reduzierung. Für ihre Aussage haben sie keine Beweise und verweigern jede Untersuchung.

Sie haben keinen Grund, eine Armee, die viel stärker als die der Republik Vietnam ist, zu unterhalten. Das ist eine Bedrohung des Friedens, nicht nur für Vietnam, sondern auch für andere Länder in Süd-Ostasien. Um diese übermäßig große Armee zu unterhalten, haben die Behörden der Bevölkerung in Nord-Vietnam hohe Steuern aufgezwungen und das System der „Denunziation“ eingeführt, wo Frau und Kinder, nachdem sie gezwungen wurden, Eltern oder den eigenen Mann anzuklagen, „das Gold des Volkes“ versteckt zu haben, diese selbst schlagen mußten und so das Zeichen zum Lynchen dieser unschuldigen Opfer gaben. Man kann sagen, daß unser Volk unter der Regierung des Nordens wie kein anderes Volk je gelitten hat.

Im Gegensatz dazu hat die Regierung der Republik Vietnam seit dem Genfer Abkommen immer für den Frieden gearbeitet. Um die nötige Arbeitskräfte für den Wiederaufbau des durch den Krieg verwüsteten Landes zu gewinnen, haben wir unseren Militärbestand von 242.000 auf 150.000 Mann herabgesetzt, und wir haben die 180.000 Mann des französischen „Corps Expéditionaire“ nicht ersetzt, um deren Bleiben in Vietnam die Kommunisten ersucht hatten. Diese Reduzierung der Militärkräfte ist jedem bekannt. Man kann sich leicht davon überzeugen.

Die Nationalregierung erinnert daran, daß sie am 6. April 1956 u.a. feierlich erklärt hat, keinem Militärbündnis beizutreten und das Errichten von fremden Militärbasen auf ihrem Territorium nicht zu erlauben.


DAS PROBLEM DES HANDELSAUSTAUSCHES

In ihrem Brief vom 7. März haben die Behörden von Hanoi den Handelsaustausch mit dem Süden vorgeschlagen. Nach diesem Vorschlag zu urteilen und den Nachrichten, daß unsere Landsleute im Norden soweit gekommen sind, bei Verwandten oder Freunden im Süden um Hilfe zu betteln, sei es um ein paar Meter Stoff oder um einige Aspirintabletten, muß die Wirtschaft des Nordens infolge des Einflusses der kommunistischen Partei völlig am Boden liegen. Der Vorschlag der Kommunisten hat nicht zum Ziel, den Lebensstandard des Volkes zu verbessern, denn wegen des Monopols, mit dem sie Innen- und Außenhandel belegt haben, fordern sie von den Bewohnern die landwirtschaftlichen Erzeugnisse für einen lächerlich niedrigen Preis und verkaufen sie ihnen danach zu einem erheblich höheren Preis. Ihr Ziel geht nur dahin, den Reichtum des Südens in ihre Parteikasse zu ziehen. Wenn die Behörden wollen, daß man ihren Vorschlag prüft, ist es zunächst notwendig, daß sie das Interesse des Volkes über das der Partei stellen, daß sie dem Volk im Norden jegliche Handelsfreiheit lassen und das Wirtschaftsmonopol aufheben, das die kommunistische Partei bisher inne hatte.


DAS PROBLEM DER POSTVERBINDUNGEN UND BRIEF-KARTEN

Obwohl die Kommunisten in ihrem Brief vom 7. März 58 diese Frage nicht erwähnt haben, haben sie jedoch mehrmals die Wiederaufnahme des Postverkehrs zwischen den beiden Zonen vorgeschlagen. Bis heute haben sich die Kommunisten selbst der Brief-Karten als Propagandamittel bedient, um so mehr als es sich um verschlossene Korrespondenz handelte. Wenn sie den Austausch der Korrespondenz fordern, haben sie kein anderes Ziel, als ihre Einschüchterungs- und Bettelkampagne bei der Bevölkerung des Südens zu verstärken. Im Interesse der Bevölkerung konnte die Nationalregierung diesem Vorschlag nicht nachkommen, sondern beschränkt sich darauf, die Kommunisten um eine einfache Entwicklung des Brief-Karten-Austausches zu bitten, damit die Bevölkerung der beiden Zonen in Verbindung stehen kann.

Diese oben beschriebenen Tatsachen zeigen den trügerischen Charakter der von den Kommunisten gemachten Vorschläge, wie z.B. die Verstärkung ihrer Militärkräfte, das Verbot der Bewegungsfreiheit zwischen den beiden Zonen, die Ermordung von Personen, die nach dem Süden fliehen wollten, die Hindernisse, die sie dem Wiederfinden versprengter Familienmitglieder in den Weg legten und die Ausnutzung des Brief-Karten-Austausches zu Propagandazwecken.

Die Widersprüche zwischen Propaganda und Handlungen der Behörden in Hanoi sind augenscheinlich. Seit Jahren ist ihre Haltung immer die gleiche geblieben. Sie sollen jetzt durch einige Tatsachen beweisen, wie weit sich ihre Haltung geändert hat:

1.    Sie sollen die 92.319 Menschen und die 1955 Familien ziehen lassen, die zum Süden reisen wollen und deren Anträge bei der Internationalen Kontrollkommission vorliegen, so daß diese Leute endlich wieder zu ihren Familien können.
2.    Sie sollen ihre Militärkräfte auf den gleichen Stand wie die von Süd-Vietnam bringen. Erst nachdem diese Reduzierung von einem internationalen geeigneten Komitee überprüft und als richtig anerkannt ist, kann das Problem der Einschränkung der Militärkräfte in den beiden Zonen besprochen werden.
3.    Sie sollen das sog. „Komitee für die Befreiung des Südens“ abschaffen, indem sie auf Terror, Mord in den entlegenen Dörfern, Sabotage der Regierungseinrichtungen zur Verbesserung des Lebensniveaus des Volkes, besonders im Gebiet der Agrarreform und der landwirtschaftlichen Kolonisation, verzichten.
4.    Sie sollen auf das Wirtschaftsmonopol der KP verzichten, damit die Bevölkerung in Nord-Vietnam in voller Freiheit arbeiten und so ihren Lebensstandard erhöhen kann, der auf einen bis jetzt noch nie dagewesenen Punkt gefallen ist.
5.    Sie sollen die Bevölkerung nicht mehr zwingen, in den Brief-Karten ihr Loblied zu singen; sie sollen die Redaktionskomitees der Propagandazwecken dienenden Brief-Karten auflösen; sie sollen keine Repressalien mehr auf Personen ausüben, die Brief-Karten verschicken oder empfangen.
6.    Sie sollen in ihrer Zone die gleichen demokratischen Freiheiten wie im Süden gewähren und den Lebensstandard der Bevölkerung des Nordens mindestens auf den des Südens erhöhen; sie dürfen durch ihr menschenunwürdiges Regime im Norden die Kluft zwischen den beiden Zonen nicht noch mehr vergrößern.

Wenn man die Tatsachen genau überprüft, wird man feststellen, daß der Brief vom 7. März 58 der Behörden in Hanoi im wesentlichen auf die Propaganda und Sabotage gegen die Hilfe der befreundeten Länder hinzielt. Daher haben die Kommunisten in Übereinstimmung mit den Befehlen der Sowjetunion und des kommunistischen China die Amerikaner in ihrem Brief scharf kritisiert und sie beschuldigt, sich in die inneren Angelegenheiten des Südens zu mischen.

Die Wirklichkeit sieht aber ganz anders aus als die kommunistischen Behauptungen: die vietnamesisch-amerikanischen Beziehungen basieren auf völliger Gleichheit gemäß dem internationalen Recht zwischen zwei fremden Ländern, die ihre Souveränität respektieren. Genau wie die Verbindung zwischen der Regierung der Republik Vietnam und anderen Ländern der freien Welt, so dienen auch die freundschaftlichen Beziehungen zwischen Vietnam und den Vereinigten Staaten der Erhaltung des Friedens und der Freiheit.

Die Beziehungen zwischen den Behörden von Hanoi und den russischen und chinesischen Machthabern gehören dagegen einer anderen Kategorie an. Sie sind die eines Satellitenstaates gegenüber seinem Herrscher. Sie sind die einer niedrigen Klasse gegenüber einer höheren in der Hierarchie einer Partei: die internationale kommunistische Partei. Diese Abhängigkeit zeigt sich nicht nur in der Vereinheitlichung der politischen, militärischen, wirtschaftlichen, kulturellen und sozialen Einrichtungen nach dem Muster der UdSSR und des kommunistischen China. Diese Unterordnung dringt sogar in den Bereich des Denkens ein: in ihren Erlässen und Verordnungen zwingen die Behörden von Hanoi die Bevölkerung des Nordens, die kommunistische Ideologie zu erlernen und nach russischer und chinesischer Politik zu leben.

Im Süden wird niemand gezwungen, die ausländischen Führer zu verehren und zu Hause ihr Bild aufzuhängen. Hier kann es sich niemand vorstellen, daß man sich jemals so seltsam benehmen kann.

Im Norden dagegen zwingen die Behörden die Bevölkerung, den Kult der russischen und chinesischen Führer mitzumachen, ihre Fotos bei sich aufzuhängen und die sowjetischen Gedenktage zu feiern, schließlich verbieten sie jede Kritik an der kommunistischen Ideologie, der Regierung und den Führern der kommunistischen Länder.

Diese knechtische Haltung der Behörden von Hanoi gegenüber den ausländischen Kommunisten bedroht tödlich das Leben des vietnamesischen Volkes und stellt das größte Hindernis für die Wiedervereinigung des Landes dar.

Die kommunistische Ideologie steht in völligem Widerspruch zu den geistigen Traditionen Asiens und dem Nationalcharakter des vietnamesischen Volkes.

Um eine günstige Voraussetzung für die freien Wahlen zu schaffen, müssen die Behörden von Hanoi ihr kommunistisches Regime abschaffen, das sie der Bevölkerung im Norden aufgezwungen haben.

Sie sollen sich nicht Augen und Ohren verschließen. Sie sollen verstehen lernen, daß die Republik der Regierung von Vietnam und das vietnamesische Volk niemals Wahlen akzeptieren, die bar jeder Freiheit und Aufrichtigkeit sind.



ANLAGE

REGIERUNGSERKLÄRUNG DER REPUBLIK VIETNAM
VOM 6. APRIL 1956

Am 30. März 1956 sind die französischen und vietnamesische mi Militärfragen beauftragte Delegation zur Unterzeichnung eines Protokolls geschritten, das die Zeit des Rückzugs des französischen „Corps expéditionnaire“ festlegt, um dessen Rückzug die Regierung der Republik Vietnam am 19. Januar 156 gebeten hatte.

Vor diesem Rückzug, der immer noch die internationale Aufmerksamkeit aus sich zieht wegen der Probleme, die durch den Abzug der französischen Truppen entstehen, möchte die Regierung der Republik Vietnam noch einmal an die unumstößlichen Grundsätze ihrer Politik erinnern.

Diese Politik wird immer auf der Verteidigung der ungeteilten Souveränität Vietnams und der Erhaltung des Friedens basieren, den die Regierung wie auch das vietnamesische Volk aufrichtig wünschen. Im Lichte dieses doppelten Grundsatzes werden also die Vietnam betreffenden Probleme gelöst werden:

1. Rückzug des französischen „Corps expéditionnaire“

Die Republik Vietnam ist der Überzeugung, daß sie zur Erhaltung ihrer Souveränität und im Interesse des Friedens nicht die Anwesenheit einer fremden Truppe oder fremde Militärbasen auf ihrem Territorium dulden könne. Sie hat es außerdem nicht für nötig gefunden, einer Militärallianz beizutreten.

Zufolge dieses Grundsatzes hat die vietnamesische Regierung den Abzug des französischen „Corps expéditionnaire“ in Übereinstimmung mit der französischen Regierung bestimmt.

Der Abzug der französischen Truppen, durch den eine unmittelbare Verminderung der Militärkräfte südlich des 17. Breitengrades erfolgt, bezeugt nur zu gut den Wunsch zum Frieden der vietnamesischen Regierung.

2. Demarkationslinie

Treu eben dieser Friedenspolitik wird die Regierung der Republik Vietnam nicht zu Gewaltlösungen greifen, um diese Probleme zu lösen; sie wird die gegebenen Tatsachen des augenblicklichen Friedensstandes aufrechterhalten. Sie wird nicht versuchen, gegen die Demarkationslinie und die entmilitarisierte Zone, so wie sie im Augenblick in Vietnam bestehen, mit Gewalt vorzugehen.

Sie wird von neuem mit allen friedlichen Mitteln die Wiedervereinigung des Landes versuchen, besonders durch demokratische und wirklich freie Wahlen, wenn die Freiheitsbedingungen wirklich gegeben sein werden, wie sie es so und so oft schon erklärt hat.

3. Internationale Kontrollkommission

Die Regierung der Republik Vietnam, Nicht-Unterzeichner des Genfer Abkommens, erkennt auch weiterhin seine Anordnungen nicht an. Sie betrachtet aber die Internationale Kontrollkommission als einen Verband, der für den Frieden arbeitet. Weil er wie das Land selbst friedliche Ziele verfolgt, wird die Regierung ihm auch weiterhin tatkräftig zur Seite stehen, auf die Sicherheit seiner Mitglieder achten und so weit wie möglich seine dem Frieden dienende Arbeit unterstützen.

***

Durch die Verkündung der unumstößlichen Grundsätze der vietnamesischen Politik hinsichtlich der eben erwähnten Fragen möchte die Regierung der Republik Vietnam ihren Willen noch einmal klar dartun, die Unabhängigkeit des Landes, den Frieden und die Freiheit in Süd-Ostasien zu schützen.

***
THƯ NGỎ GỬI CÁC PHÁI ĐOÀN QUỐC TẾ THAM DỰ „ĐẠI LỄ PHẬT ĐẢN“ 2014 TẠI VIỆT NAM





Freitag, 9. Mai 2014

OPEN LETTER TO ALL INVITED BUDDHIST DELEGATIONS FOR THE VESAKH FESTIVAL 2014 IN VIETNAM

Lời tựa: Xin giới thiệu bài viết mới bằng 3 thứ tiếng Anh - Đức - Việt (English - Deutsch - Vietnamesisch), của tác giả Tản Viên. Theo như nội dung bài viết, dành để gửi đến các cá nhân, hội đoàn quốc tế sẽ đến tham dự cái gọi là "Đại Lễ Phật Đản LHQ" tại Việt Nam năm 2014, do chế độ ngụy quyền bù nhìn đảng Việt-gian cộng sản tổ chức. Một "Lễ hội" trá hình tôn giáo như bao lễ hội khác của đảng Việt-gian cộng sản lần này sẽ được dự định tổ chức đặc biệt tốn kém và khoa trương, vào mùa Phật Đản 2014, tại chùa "Bái Đính", Ninh Bình Việt Nam.  Không nằm ngoài mục đích ru ngủ đồng bào Việt Nam và đánh lừa thế giới. 
Các bản tiếng Đức hoặc tiếng Việt, cùng hình ảnh và links phụ chú sẽ lần lượt được đăng tải tại đây, hoặc trên trang www.nhabaovietthuong.com

          Nhà báo Việt Thường.com
Trân trọng
Moderator

Bản tiếng Đức - Deutsch - German:
***
Seattle 30. April .2014
TẢN VIÊN

OPEN LETTER TO ALL INVITED BUDDHIST DELEGATIONS FOR THE VESAKH FESTIVAL 2014 IN VIETNAM

Namo Sakyamuni Buddha!

Ladies and Gentlemen, Dear Buddhists,

As Vietnamese and Buddhist refugees abroad – victims of the Vietnamese communist regime and the Communist Party (KP) – we are obliged to inform you about the following issue: 
By accepting the invitation from the so-called “Vietnamese National Committee of Vesakh Festival” for the planned Vesakh festival this year, 2014, in Vietnam, you will support the mesh of lies of the Vietnamese KP, the big traitor of the nation, ruler and oppressor of the Vietnamese people. 

By participating in this event you will support the Vietnamese communist regime in tightening the noose around the neck of all Vietnamese people equally whether they are religious or not. 
By accepting the invitation for and participating in this event you will take part, consciously or unconsciously, everybody for oneself, in creating an extremely heavy negative collective karma against the Vietnamese people, who is literally muzzled under the totalitarian regime of the KP with his false puppet regime.

This gang of the nation´s traitors has been disguising themselves behind the face of the “Vietnamese Communist Party” since 1945, when they seized power under their gang leader Ho Chi Minh. Since then in North Vietnam and in the entire Vietnam since 1975, until today, 2014, people have been suffering from extreme perfidious system of this inhuman gang.

In recent Vietnamese history there was only one true sovereign state existing – the Republic of Vietnam in South Vietnam, between the years of 1955 and 1963, under President Ngo Dinh Diem. Its constitution and President were the only ones being legitimated by the people and part of an international accepted sovereign Vietnamese state. It destroyed by a putsch planned conspiratorially by Zionist high finance power FED of ISRAEL-USA and the CIA with their Trojan perfidious UBCV. 

The “UBCV” is the “Unified Buddhist Church of Vietnam”, the “BCV” is the “Buddhist Church of Vietnam” from whom you received the “invitation to the United Nations Day of Vesahk (UNDV) 2014”. These two organizations are badly disguised and poisonous bait-traps with a “religious” facade. They are the most important perfidious power instruments of the Communist Party used against people. A summary of these two masks of the Vietnamese CP and their crimes can be found in innumerable articles in the internet. A detailed example is the following article: “Thich Nhat Hanh - A KPAgent in Monk’s robes – the trails of blood of the "Unified BuddhistChurch of Vietnam" or how the Vietnamese Communist Party exploits thepower of Buddhism as an instrument of power”.

Ladies and Gentlemen, Dear Buddhists,

There must be people who suffer from “Morbus Ignorantia”, who cheat or let cheat themselves so that they can ignore one fact: Without exception, all countries ruled by communist regimes, like once the UdSSR(*) or the present China with its puppet regimes like Burma, North Korea, Vietnam, Laos, Cambodia, and so on… oppress the basic rights of people and trickily rob them … and the fact that, what is displayed is only propaganda made up by the rulers.

Furthermore these people must be blinded so much that they still support a communist regime and ignore the fact that in 2006 the European Parliament PACE enacted resolution no. 1481. In this resolution the criminals of Communism and their crimes were strongly condemned internationally… “The Black Book of Communism” is an important document and known worldwide. In this book the crimes of the Marxist Communism with the leading criminals Stalin, Lenin, Mao, Kim, Pol Pot, to Ho Chi Minh are listed… All the surviving victims of the Communism know this, but in communist Vietnam the people don’t have the right to talk about it.

Did you know as one of many invited guests of this communist regime, that this “Vesakh Committee” is an institution of the BCV, a nationalized “religious” instrument of the Communist Party? Among other things this BCV is responsible for erecting the buildings of the “Ho Chi Minh Pagoda” and the “Bai Dinh Pagoda”. Those two oversized immovable properties of the KP were titled as “Buddhist Pagodas” and were sold. In one of them a Ho Chi Minh statue thrones in front of the world´s worshipped Buddha Sakyamuni. As all other “Buddhist Delegations” you will be shown up too by the “Vesakh Committee” to first worship Ho Chi Minh, and afterwards worship also Buddha Sakyamuni.
Ho is CP Chairman everywhere, also in the "Ho Pagoda" in Binh Duong, Vietnam.
Coated with high karat gold, his statue sits in front of the Buddha statue. Next to it the CP flag is hoisted up.

The fact, that Ho Chi Minh, the biggest criminal and traitor of Vietnamese people of all times, is positioned in front of Buddha Sakyamuni and deified by the KP is an act of force of the KP against the Vietnamese people, religious or not, and against humanity. Is anyone against it? If so, the gun and the prison of the KP are waiting for him. 

Honored Buddhists,
You should know precisely: If you take part in this “Vesakh-festival” with a Buddhist robe, even if you won´t speak a word, you will still have a hand in keeping alive the KP´´s propagandistic lie saying that “Freedom of Religion” does exist in today’s Vietnam. This so-called “Freedom of Religion” is just displayed and existing only and exclusively only for you and for those who support the lies of the KP.

So these people definitely don’t assemble for worshipping Buddha Sakyamuni. But these people disfigure strongly the truthfully worshipping of all people to Buddha, especially the one of all inland Vietnamese people, who do not have the right to speak only one word about whether they have a religious denomination or not.

Any basic right is has been refused to the Vietnamese people since 1945, when the traitor of the people Ho Chi Minh seized power. Neither freedom of religion, nor freedom of press, nor freedom of speech does exist… They don’t have the right to possess anything. All the worthless articles and double-tongued laws of Ho’s regime until the present day are only useful for the propagandistic lies of the KP to dissemble something to the whole world. 

This traitor of the people and the nation Ho Chi Minh and his KP had just replicated the original pattern of Stalin’s and Mao-Tse-Tung’s extermination model in North Vietnam from 1945 to 1975 and in complete Vietnam from 1975 down to the last detail. 

Following a few main features:

With the criminal force of the so-called Marxist ideology, originated from the Zionist high finance from Europe and masked in a communist robe, Ho Chi Minh and his KP had infiltrated and forcibly eliminated all Vietnamese nationalistic Parties. 

Ho and his Communist Party had stolen any basic rights from the Vietnamese people. With a quadripartite totalitarian people-oppression plan (a copy of the so-called “Four Modernizations” from china) the KP had stolen and dispossessed the people through lies and brutal force. The people were driven into the abyss of poverty and impecuniosity. 


  • This is the violent elimination and removal of all mental-intellectual layers of the country
  • This is the violent elimination and dispossession of all property owners of the country.
  • This is the violent elimination and dispossession of all real estate and land owners.
  • This is the violent elimination and removal of all upper layers of the country who are capable to give law. 

Did you know that Ho Chi Minh is ranked thirteenth on the list of the biggest criminal murderers worldwide? After Mao Tse Dong, who alone has killed 72 million human lives. 
After the KP had taken totalitarian control of North Vietnam by propagandistic brainwashing and force, they prepared for an invasion war against the Republic of Vietnam in the South. This cruel war took place until 30.04.1975 in South Vietnam. After that Cambodia and Laos were up next just disguised with another mask. Indeed the war of the KP against the Vietnamese people has not ended yet. The blood trails of the crimes have remained still fresh until this day and the stench cannot be removed. 

We cannot list all the crimes and the complete brutality of the KP at once, even many more following generations of the Vietnamese people won´t be able to do so. Even “Vietnam’s bamboo is not numerous enough to list all of the KP´s crimes”. As well as there is not enough water in the Vietnamese Eastern Sea in order to wipe off the bloody stench of the KP crimes, but the water itself would be contaminated”. Ho Chi Minh and the Vietnamese KP are just perfidious instruments of the red Zionistic imperialistic high finance forces. 

At this point we only tell you some facts, which hopefully will concern you and accordingly which will invite you to reflect. At first we limit ourselves to the contemporary Buddhism in Vietnam, which is tricky undercut and exploited as an instrument of power by the KP: Since 1945 in North Vietnam and since 1975 in entire Vietnam no Freedom of Religion has been existing down to the present day. 

Because ever since 1945 all Buddhist temples and pagodas of all kind are under strict control by the Communist Party. 
All of the religious organizations have been robbed by the KP through the lie of “nationalization”.
All Buddhist religious activities are forbidden and penalized because religion is classified as “the opium of the people”.

The KP had forced all authentic monks and nuns or religious leaders of the old generation in North Vietnam to give up their religious lives and chased them home. If they are still there, they are muzzled; otherwise prison, torture or death will be the consequences. Most of the pagodas and temples are undercut by communist cadres in monk’s robes to control all religious organizations and the people of Vietnam in a perfidious way.

Also all “monkish hosts” at this Vesakh festival, who will welcome you solemnly, are nothing else then high-ranked communist cadres in monk’s robes. All Vietnamese people are aware of it. But if they talk about it, the KP will impose cruel punishments. The younger “monk and nun” – generation are not monks and nuns, but they are communist cadres in monk’s robes, the best trained ones of all religious-policemen of the communist regime. They have to study Marxist doctrines in order to control and thereby rob the people easier.

Please do not be surprised about the enormous number of “pagodas” and “temples” in the communist Vietnam like for example “Bai Dinh” and the “Ho Pagoda”. Because the bigger they are, the more profit the regarded KP official wins back out of his own “investment project”. You “solemnize” on a KP ground which was robbed from the people. 

Don’t forget that more than 3 million Vietnamese asylum-seekers live in exile because of the prosecution of the Vietnamese KP. Don’t forget that the perfidious Vietnamese KP had undercut and robbed the country to transform it into an unofficial Chinese province. They administrate the slavery of this country for the Chinese Party to cover up the red imperialistic power in Asia. 

Dear Buddhists,

Please keep in mind: One of the most popular religious characters nowadays is His Holiness the 14th Dalai Lama. But also he and his abroad living Tibetan people are still living in exile because his Tibetan homeland is still hold under forcible occupation by the Chinese communist regime. What would you think if the Chinese KP which has stolen the country from him and insults him as “wolf in a sheep’s disguise”, will now arrange a “Vesakh festival” in Lhasa and invite him? 

If you are able to, please try to put yourself in his place. Then you will know that he would never travel there under these circumstances. But if you are not able to put yourself in the place of one single compassionate character as the Dalai Lama, then it is not too late to do so. 

The whole world knows, although without hearing about this letter, that this so-called “Vesakh festival 2014” in Vietnam is a communist show made up by the KP in Buddhist robes. And the whole world knows who all the invited guests are, of course, because there is nobody preventing this people from dressing up with Buddhist robes. Or from revealing themselves as Buddhists on the one hand, but on the other hand supporting directly or indirectly, because of ignorance, the crimes of the communist regime simultaneously. These are the seeds, these are the fruits, this is the karma. 

Hereby we invite you cordially to visit a freed, free Vietnam someday, when the country and its people will be definitely freed from the communist phantom.

Therefore, in the name of the Vietnamese Buddhists in Vietnam and the Buddhist refugees abroad, the victims of the Vietnamese communist party, we appeal to you to boycott this “Vesakh festival”.

We thank you very much for your attention!
Namo Sakyamuni Buddha

***

(*) Even after the staged “Breakup” of the USSR by the KGB the communism the disguised instrument of the Zionistic intentions of the Jewish high finance in no way is disestablished. But it is rather dressed in a new robe of the “EUdSSR” and widespread now in entire Europe.

This letter was sent to following organizations:...
Please spread this message as much as possible! Thank you. 

Mittwoch, 6. November 2013

DIỄN BIẾN THẢM KỊCH ĐÁM PHẢN QUỐC SÁT HẠI TỔNG THỐNG VIỆT NAM CỘNG HÒA NGÔ ĐÌNH DIỆM VÀ ÔNG CỐ VẤN NGÔ ĐÌNH NHU

Lời tựa:
Nhân dịp 50 Năm (02.11.1963 - 02.11.2013) Ngày Đại Lễ Giỗ và Tưởng niệm cố Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm cùng bào đệ là Cố Vấn Ngô Đình Nhu đã Vị Quốc vong thân. Blog "Nhà báo Việt Thường" xin giới thiệu nguyên văn bài viết của thiếu tá Nguyễn Phúc Liên Thành, cựu Chỉ huy trưởng Cảnh sát Quốc gia VNCH tỉnh Thừa Thiên - Huế, về những diễn tiến hậu trường quan trọng có liên quan tới tấn thảm kịch lịch sử này. Bài viết được trích từ cuốn sách đồng tác giả với tựa đề "Thích Trí Quang, Thần tượng hay tên Tội Đồ Dân Tộc", sắp phát hành). 

Theo  nguồn "Vietnam - Buddhist", "Nhà báo Việt Thường.com" và "Ủy ban truy tố tội ác đảng cộng sản VN "

Trân trọng

Moderator

***


Trong buổi họp báo của ông Conein, nhân viên CIA và là người đại diện cho ông Đại sứ Hoa Kỳ Cabot Lodge tại Bộ Chỉ Huy Hành Quân Đảo Chánh từ lúc cuộc đảo chánh khởi đầu cho đến lúc kết thúc, Conein nói với các ký giả và báo chí ngoại quốc rằng:

- Các tướng lãnh Việt Nam đã họp, và rồi biểu quyết xử sự với ông Diệm và Ông Nhu.

Và diễn tiến thảm kịch đã xảy ra như sau: Đoàn xe do tướng Mai Hữu Xuân trong đó có một chi đội thiết vận xa đến Nhà Thờ Cha Tam. Đại Tá Dương Ngọc Lắm Tổng Giám Đốc Bảo An và Dân Vệ vào nhà thờ đón Tổng Thống và ông Cố Vấn.

Hai ông được mời lên xe thiết vận xa, ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu bất bình và hỏi: - "Cách thức các Tướng đi đón Tổng Thống là như thế nầy sao? Tổng Thống là Tổng Thống của nhân dân chứ đâu phải là tù binh. Tại sao các anh đưa xe bọc sắt đón Tổng Thống như thế nầy?"

Tổng Thống nói với Đại Tá Dương Ngọc Lắm: - "Ông đưa tôi và Cố Vấn Nhu về dinh Gia Long rồi đến Tổng Tham Mưu". Ông Lắm trình lại với tướng Mai Hữu Xuân, Tướng Xuân từ chối.

Tướng Mai Hữu Xuân giục Tổng Thống và ông Cố Vấn lên xe, một lần nữa ông Cố Vấn Nhu lại nói:

- "Thiếu Tướng nên biết cho đến giờ phút nầy Tổng Thống vẫn còn là Tổng Thống, không có lý do gì lại đi đón Tổng Thống bằng xe bọc sắt như thế nầy".

Thiếu Tướng Mai Hữu Xuân quay đi không nói một lời, tức thì Đại Úy Nhung và Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa xông đến đẩy Tổng Thống lên xe M113. Ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu trợn mắt cầm điếu thuốc đang hút dang dở ném vào mặt tên Nhung rồi la to: 

- "Không được vô lễ với Tổng Thống!" 

Tên Nhung rút súng chĩa vào ông Cố Vấn Nhu. Tổng Thống thấy thế liền mím môi quắt mắt. Thấy vậy Nhung cho súng vào bao và quay mặt tránh đi chỗ khác. Sau đó thì Dương Hiếu Nghĩa đẩy Tổng Thống lên xe, một lần nữa ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu la to: 

- "Không được vô lễ với Tổng Thống". Tổng Thống Diệm nắm vai ông Cố Vấn: 
- "Thôi chú, mình đi". Sau khi đẩy hai ông lên xe, tên Nhung bẻ quặt hai tay của Tổng Thống về phía sau lưng và trói lại, Ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu cũng bị bẻ tay ra sau và trói như vậy.

Đoàn xe khởi hành về Bộ Tổng Tham Mưu gồm có: Dẫn đầu là xe Quân Cảnh, kế đến là xe của Đại Úy Phan Hòa Hiệp, đoàn xe tăng M113 trong đó có Tổng Thống và ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu, tên Nhung và Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa ngồi trên mui của chiếc xe nầy, kế đến là xe của Thiếu Tướng Mai Hữu Xuân, xe của Đại Tá Nguyễn Văn Quang và Đại Tá Dương Ngọc Lắm.

Khi đoàn xe đi ngang qua cổng xe lửa tại đường Hồng Thập Tự, chúng phải ngừng lại vì có xe lửa chạy qua. Đây là thời điểm mà bọn sát nhân ra tay. Tên Nhung và tên Dương Hiếu Nghĩa ngồi trên xe M113 nhìn về Tướng Mai Hữu Xuân thì thấy Mai Hữu Xuân đưa 2 ngón tay. Rồi thì Đại Úy Phan Hòa Hiệp nghe một tràn súng nổ, Đại Úy Hiệp biết ngay hai người ngồi trên xe M113 đã bắn Tổng Thống và ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu rồi.

Đoàn xe đi đón Tổng Thống và ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu đã về đến Bộ Tổng Tham Mưu, nhưng Tổng Thống và Ông Cố Vấn đã chết, hai tay bị trói ra phía sau với nhiều vết đạn và vết dao đâm, còn tóc tai, mặt mũi, áo quần của hai vị thì đầy máu.

Tại Bộ Tổng Tham Mưu, tên Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa từ trên thiết vận xa M113 nhảy xuống tay cầm khẩu tiểu liên Thompson có buột băng vải trắng giơ cao lên trời. Còn Nhung thì tay cầm con dao găm hớn hở vung lên trời như khoe rằng vừa tạo được một chiến thắng lẫy lừng. Nhung bị giết để bịt đầu mối sau đó, còn Dương Hiếu Nghĩa không bị thanh trừng. Sau khi định cư tại Mỹ nhiều năm, y đã cạo đầu mặc áo cà sa với pháp danh là Không Như, ngụ tại một ngôi chùa thuộc thành phố Pomona, nam California.

Theo Tướng Trần Văn Đôn kể lại, khi Mai Hữu Xuân vừa mới đến và đứng trước cửa phòng của Tướng Dương Văn Minh, chưa vào hẳn trong phòng thì đã chào tay và nói với Tướng Dương Văn Minh với giọng đầy hãnh diện:

- “Mission accomplished!”
Nhưng chiến tích của Mai Hữu Xuân không được Dương Văn Minh chào đón như mong đợi, thay vào đó, Dương Văn Minh không nói một lời nào mà cứ liếc về một bên. Tướng Xuân đoán dường như có người nào đó trong phòng. Khi kịp thấy nhân vật thứ ba không ai khác chính là Trần Văn Đôn, Mai Hữu Xuân xoay lưng bước ra ngoài.

Thời gian ngắn sau đó Tướng Khánh đảo chánh (chúng tôi sẽ trình bày ở phần sau). Tướng Khánh ra lệnh bắt giữ tên “Thiếu Tá” Nhung. Nhung lúc này là Thiếu Tá, lên một lon nhờ vào việc giết được người quan trọng nhất của quốc gia, Tổng Thống Ngô Đình Diệm!

Ảnh thi thể của Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Cố Vấn Ngô Đình Nhu bị trói nằm bên trong sàn xe thiết vận xa M113

Lời khai của Nhung như sau: “Tôi được lệnh của Trung Tướng Dương Văn Minh đi theo đoàn thiết giáp đón hai ông Diệm Nhu, sau khi được tin hai ông gọi điện thoại xin đầu hàng và nói rõ họ đang ở tại Nhà Thờ Cha Tam trong Chợ Lớn. Chỉ huy vụ này là Thiếu Tướng Mai Hữu Xuân, với sự tham dự của nhiều sĩ quan khác như Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa, Đại Tá Lắm, Đại Tá Quang v.v... Chúng tôi đến Nhà Thờ Cha Tam thì hai ông Diệm Nhu ngoan ngoãn lên xe M113. Sau khi đóng cửa xe, tôi và Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa ngồi trên mui xe. Từ xa tôi thấy thủ lệnh của Thiếu Tướng Mai Hữu Xuân, ông ta đưa 2 ngón tay lên, tôi hiểu đó là lệnh thanh toán cả hai. Tôi rút súng Colt bắn ông Diệm 5 phát và ông Nhu 5 phát. Sau đó hăng máu tôi bắn thêm 3 phát nữa vào ngực ông Nhu. Tiếp đó Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa dùng súng tiểu liên Thompson bắn thêm một băng vào người ông Diệm và ông Nhu”.

Sau cuộc thẩm vấn đó thì tên Nhung đã “tự tử” chết bằng một sợi dây giày?! Chuyện hết sức phi lý sao lại có việc tự tử “đột xuất” của một “anh hùng”, một kẻ là “ân nhân” của các tướng lãnh phản loạn và nhóm tăng lữ Ấn Quang vì đã giết được "một tên độc tài gia đình trị đàn áp Phật Giáo" như thế? Nguyễn Văn Nhung, anh hùng của những kẻ phản loạn, phải được vinh danh và phải được trả công bội hậu “lên” như diều gặp gió mới phải chứ. Cớ sao tự nhiên phút chốc "anh hùng" lại ra người thiên cổ và bị lịch sử luận tội là tên phản loạn giết mướn?

Tại sao sau một "cuộc cách mạng hiển hách” như vậy mà cho đến nay vẫn không một ai dám nhận mình là kẻ đã có công với quốc gia dân tộc vì đã trừ khử "một tên độc tài đàn áp Phật Giáo" như thế? Từ Dương Văn Minh, đến Trần Văn Đôn, Trần Thiện Khiêm, Tôn Thất Đính, đến toàn bộ nhóm tướng lãnh phản loạn, đến cả chính quyền Kennedy đều chối tội như thế? Câu trả lời đã quá rõ! Vì chúng sợ ô danh với lịch sử do đã nhúng tay vào máu của một con người hiền lành đức độ, yêu nước còn hơn chính bản thân mình!


Có một số dư luận nói rằng Tướng Khánh giết Nhung để trả thù cho Cụ Diệm. Thực ra, đây hoàn toàn là hành động giết người bịt miệng, một nguyên tắc kinh điển trong bất cứ một âm mưu giết người nào. Nếu thực sự có ý định trả thù cho Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, thì Tướng Khánh phải bảo vệ mạng sống cho tên Nhung bằng mọi giá để tìm ra thủ phạm gốc. Thủ thuật của Tướng Khánh có lừa được công luận hay không? Tướng Khánh đã không thực thi công lý và công bằng cho Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ngay cả cho cả tên giết người Nguyễn Văn Nhung, vì y chỉ là kẻ thừa hành mệnh lệnh mà thôi. Tướng Khánh mặc dù không trực tiếp tham gia trong vụ giết Tổng Thống Ngô Đình Diệm, nhưng phải chăng ông đã theo chỉ thị của “ai đó”, bằng mọi giá phải đóng sổ vụ giết Tổng Thống bằng cách giết tên Nhung để bịt đầu mối. Không đòi công lý cho Tổng Thống, đã vậy sau đó, tướng Khánh còn về hùa với Thích Trí Quang xử tử người em út của Tổng Thống là ông Ngô Đình Cẩn! Đây là một vết tích ô nhục cho tất cả những ai đã nhúng tay vào máu của ông Ngô Đình Cẩn. Do đó, vai trò của Tướng Nguyễn Khánh cần được lịch sử đánh giá lại, phải chăng ông là một trái đệm để xóa tang chứng của một âm mưu giết sạch gia đình người lãnh đạo quốc gia VNCH?

Công lý nào mà “Hội đồng tướng lãnh” đã dành cho vị nguyên thủ quốc gia và gia đình của ông?

Ngoài ra còn có một tài liệu khác ghi nhận cuộc thảm sát Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm và Ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu như sau: 

Trong cuốn băng dài 30 tiếng đồng hồ do thư viện Johnson Library ở Austin, Texas, công bố ngày 28.2.2003, Tổng Thống Johnson đã gọi các tướng miền Nam Việt Nam được Hoa Kỳ thuê làm đảo chánh lật đổ và giết Tổng Thống Ngô Đình Diệm là "một bọn ác ôn côn đồ đáng nguyền rủa" (a goddamn bunch of thugs). Họ là ai và đã làm gì mà bị Tổng Thống Johnson miệt thị như vậy.

NHẬN DIỆN BỌN ÁC ÔN CÔN ĐỒ 
Các sĩ quan sau đây đã nằm trong nhóm đứng ra tổ chức đảo chánh: Trung Tướng Dương Văn Minh, Trung Tướng Trần Văn Đôn, Thiếu Tướng Trần Thiện Khiêm, Thiếu Tướng Mai Hữu Xuân, Thiếu Tướng Tôn Thất Đính, Thiếu Tướng Nguyễn Khánh, Thiếu Tướng Lê Văn Kim, Thiếu Tướng Trần Văn Minh, Thiếu Tướng Phạm Xuân Chiểu, Thiếu Tướng Lê Văn Nghiêm, Đại Tá Đỗ Mậu, Đại Tá Dương Ngọc Lắm, Đại Tá Nguyễn Văn Quan, Đại Tá Nguyễn Hữu Có, Đại Tá Trần Ngọc Huyến, Đại Tá Nguyễn Khương, và Đại Tá Đỗ Cao Trí.

Trong một cuộc phỏng vấn, Tướng Khánh có nói rằng ông là người được CIA tiếp xúc trước tiên khi CIA muốn làm đảo chánh. Nhưng theo tài liệu, CIA đã cho hai điệp viên khác nhau đến gặp Tướng Khiêm và Tướng Khánh cùng một lúc. Điệp viên Lucien Emile Conein đến gặp Tướng Khiêm, vốn là một nhân viên CIA, lúc đó là Tham Mưu Trưởng Liên Quân, và cho biết quyết định của Hoa Kỳ muốn lật đổ Tống Thống Ngô Đình Diệm. Tướng Khiêm đồng ý nhận thực hiện kế hoạch đó, nhưng gợi ý nên đi gặp Tướng Dương Văn Minh và Tướng Trần Văn Đôn. Trong khi đó, một điệp viên khác là Al Spera, cố vấn chính trị Bộ Tổng Tham Mưu, đi Pleiku gặp Tướng Nguyễn Khánh, vốn là một cộng tác viên của CIA, để thảo luận về việc này. Khi Al Spera hỏi Tướng Khánh về Tướng Khiêm, Tướng Khánh đã nắm chặt hai bàn tay của mình lại và nói: "Chúng tôi như thế này".

Sau khi Tướng Khiêm và Lucien Conein phác họa xong kế hoạch hành động, ngày 2.10.1963 khi Tướng Đôn lên phi trường đi Nha Trang thì Lucien Conein đến gặp và hẹn sẽ nói chuyện với nhau ở Nha Trang. Tối hôm đó, tại Nha Trang, Lucien Conein thuyết phục Tướng Đôn làm đảo chánh và Tướng Đôn đã đồng ý. Ngày 5.10.1963, Lucien Conein lại đến bàn chuyện này với Tướng Dương Văn Minh. Tướng Minh cũng đồng ý. Tướng Đôn được giao cho phối trí lực lượng, còn Tướng Minh lãnh đạo Hội Đồng Cách Mạng. Tất cả nằm dưới sự chỉ đạo của Lucien Conein và Tướng Khiêm.

Vai trò của Lucien Emile Conein

Chúng tôi chưa tìm được tài liệu nào nói về điệp viên Al Spera, nhưng chúng tôi có khá nhiều tài liệu về điệp viên Lucien Emile Conein. Ông sinh năm 1919 tại Paris, mồ côi cha sớm, lúc mới 5 tuổi được mẹ gởi sang Hoa Kỳ sống với bà dì tại Kansas City thuộc tiểu bang Kansas, nhưng vẫn giữ quốc tịch Pháp. Ông đã từng làm điệp viên cho OSS (tiền thân của CIA) từ năm 1943 với cấp bậc Trung Úy, hoạt động chống Đức Quốc Xã trong Đệ Nhị Thế Chiến ở Âu Châu, rồi qua Bắc Việt khi chiến tranh chấm dứt. Từ 1954 đến 1956 ông đến Việt Nam hoạt động trong toán đặc nhiệm dưới quyền của Đại Tá Edward Lansdale, người đã giúp Tổng Thống Ngô Đình Diệm chống lại nhóm Bảy Viễn và Tướng Nguyễn Văn Hinh. Sau đó, ông trở về Mỹ và tham gia Lực Lượng Đặc Biệt (Special Force), nhưng vẫn còn làm việc cho CIA.

Năm 1961 ông đã xin về hưu, nhưng năm 1962 ông được CIA gọi làm việc trở lại và phong cho chức Trung Tá với bí danh là Lulu hay Black Luigi, rồi gởi qua Sài Gòn làm cố vấn cho Bộ Nội Vụ. Nhưng trong thực tế, Lucien Conein có nhiệm vụ móc nối với các tướng Việt Nam mà ông đã có dịp quen biết khi phục vụ dưới quyền của Đại Tá Lansdale, để chuẩn bị tổ chức đảo chánh lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm.

Đại Sứ Henry Cabot Lodge gọi Lucien Conein là "the indispensable man" (con người rất cần thiết). Còn trong cuốn "Vietnam: A History," sử gia Stanley Karnow nói rằng Lucien Conein là "một người lập dị, một người náo nhiệt, một nhân viên tình báo rất nhạy cảm và hoàn toàn chuyên nghiệp, thường không thể kiểm soát được". Sau này, Everette E. Howard Hunt cũng đã dự tính dùng Lucien Conein trong vụ Watergate.

Mỗi lần được phỏng vấn, Lucien Conein thường mở đầu câu chuyện bằng câu: "Bây giờ, đây là sự thật hai mặt, là thứ danh dự của hướng đạo sinh, là sự thật hai mặt" hay "Đừng tin bất cứ điều gì tôi nói; tôi là một tên nói dối chuyên nghiệp".

Khi cuộc đảo chánh ngày 1.11.1963 xẩy ra, Lucien Conein đến Bộ Tổng Tham Mưu chỉ đạo trực tiếp. Ông ngồi trên ghế của Tướng Lê Văn Tỵ, đặt hai túi bạc dưới ghế, hai chân gác lên bàn, bên cạnh có khẩu 375 Magnum, chỉ huy các tướng Việt Nam thực hiện. Trong cuốn Việt Nam Nhân Chứng, Tướng Trần Văn Đôn cho biết khi hay tin Tổng Thống và ông Cố Vấn đã ra khỏi Dinh Gia Long, Lucien Conein đã hỏi: "Hai ông ấy đi đâu? Phải bắt lại cho kỳ được, vì rất quan trọng". Lucien Conein đã nói với các loạn tướng đảo chánh bằng tiếng Pháp: "On ne fait pas d'omelette sans casser les oeufs." (Người ta không thể làm món trứng rán mà không đập bể những cái trứng.) (trang 228)

Khi từ giã cõi đời ngày 3.6.1998 tại Virginia, Lucien Conei đã ôm theo khá nhiều bí mật của cuộc đảo chánh ngày 1.11.1963.

LỆNH HÀNH QUYẾT

Từ trước đến nay, chúng ta thường tranh luận về ai đã ra lệnh giết Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu. Nay cuốn băng của Tổng Thống Johnson đã chính thức xác nhận rằng chính quyền Kennedy (Kennedy Administration) đã ra lệnh giết, nên vấn đề này không cần phải tranh luận nữa.

Lệnh hành quyết do Washington truyền cho Đại Sứ Lodge ở Sài Gòn. Ông này truyền cho Trần Thiện Khiêm và Dương Văn Minh qua Lucien Conein. Tướng Minh giao cho cận vệ của mình là Đại Úy Nguyễn Văn Nhung thi hành dưới sự chỉ đạo của Tướng Mai Hữu Xuân. Các sĩ quan khác, kể cả Tướng Đôn, đều không biết gì hết.

Như đã nói ở trước, ngoài Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ông Ngô Đình Nhu, Đại Sứ Henry Cabot Lodge đã quyết định giết thêm ông Cố Vấn Ngô Đình Cẩn và Đại Tá Lê Quang Tung, Tư Lệnh Lực Lượng Đặc Biệt. Tướng Dương Văn Minh đã ra lệnh cho Nguyễn Văn Nhung đưa Đại Tá Lê Quang Tung ra nghĩa trang Bắc Việt Tương Tế phía sau Bộ Tổng Tham Mưu đâm chết và vùi thây ở đó. Muốn giết ông Ngô Đình Cẩn, CIA phải lừa ông vào Tòa Lãnh Sự Mỹ ở Huế, nói rằng sẽ cho đi ngoại quốc, sau đó dùng công điện báo cáo láo về Washington nói rằng trong nhà ông Cẩn có hầm chôn người và súng, dân chúng đang biểu tình, rồi giao ông Ngô Đình Cẩn cho Tướng Khánh giết. Trong cuốn "Việt Nam Nhân Chứng", Tướng Đôn xác nhận trong nhà ông Cẩn không hề có hầm chôn người hay súng.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng sở dĩ Tổng Thống Johnson đã gọi nhóm tướng lãnh được thuê làm đảo chánh là "một bọn ác ôn côn đồ đáng nguyền rủa" vì hai lý do: Lý do thứ nhất là cách thức giết Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu. Chưa một nhà lãnh đạo nào trên thế giới đã bị bọn tay chân bộ hạ thân tín, được hưởng nhiều ơn mưa móc, giết một cách thê thảm như thế trong một cuộc đảo chánh. Lý do thứ hai là sự tham nhũng và bất tài của nhóm này...

HÀNH ĐỘNG ÁC ÔN CÔN ĐỒ

Khoảng 10 giờ ngày 2.11.1963, khi chiếc M113 chở xác Tổng Thống và ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu về đến Bộ Tổng Tham Mưu, đậu trên sân cỏ phía tay phải. Mở cửa xe phía sau ra, người ta thấy thi thể Tổng Thống trong bộ complet màu xám sậm và thi thể ông Cố Vấn Ngô Đình Nhu trong bộ complet màu hơi nâu tím. Cả hai bị trói thúc ké tay sau lưng, nằm nghiêng trên sàn xe, máu me dầm dề. Một quân cảnh đứng gác tại đó cho biết, Tướng Dương Văn Minh đã xuống và tự tay vạch quần của Tổng Thống ra xem Tổng Thống có "bộ phận đó" không!

Với các dấu vết trên hai thi thể như vậy, nhiều người đã đặt câu hỏi: Hai ông đã bị giết như thế nào? Cách tường thuật của mỗi người mỗi khác.

Trong cuốn "Assassin in our Time" (Kẻ sát nhân trong thời đại chúng ta) xuất bản năm 1976, ở trang 142, Sandy Lesberg đã mô tả như sau: Ông Diệm và ông Nhu ngồi với hai tay trói sau lưng. Trong khi ông Diệm giữ im lặng, bất thình lình viên thiếu tá dùng dao găm (bayonet) đâm ông Nhu 15 hay 20 lần. Sau đó, hắn ta rút súng lục bắn vào sau đầu ông Diệm. Thấy ông Nhu còn quằn quại trên sàn, viên thiếu tá ban cho ông ta một cú ân huệ bằng cách cũng bắn vào đầu ông ta.

Sandy Lesberg không cho biết ký giả này đã lấy tin này từ ai. Thật ra, lúc đó Nguyễn Văn Nhung còn là Đại Úy, sau này mới được thăng Thiếu Tá.

Với cuốn "Les Guerres du Vietnam" (Chiến tranh Việt Nam) xuất bản năm 1985, Tướng Trần Văn Đôn không hề mô tả gì đến cách giết Tổng Thống và ông Cố Vấn Nhu, mà chỉ mô tả về sự tàn ác của sát thủ Nguyễn Văn Nhung mà thôi.

Bà Ellen J. Hammer, tác giả của cuốn "A Death in November" (Cái Chết vào Tháng Mười Một), nói rằng khi chiếc xe chở Tổng Thống Ngô Đình Diệm và ông Ngô Đình Nhu dừng lại ở cổng xe lửa đường Hồng Thập Tự, Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa từ trên miệng cửa xe lia một tràng tiểu liên vào hai ông Diệm và Nhu. Đại Úy Nhung rút súng Colt ra bồi thêm mấy phát vào đầu. Nhưng thấy chưa thỏa lòng, Nhung rút dao găm đâm tới tấp vào ngực hai anh em ông Tổng Thống.

Theo bà Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa phủ nhận lời tường thuật này. Ông nói rằng ông không ngồi trên xe chở Tổng Thống Diệm và ông Nhu lúc đó. Nếu chính ông đã giết Tổng Thống Diệm và ông Nhu, người ta cũng đã giết ông như giết Nguyễn Văn Nhung rồi.

Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa là một đảng viên đảng Đại Việt, thuộc vào loại căm thù nhà Ngô. Sau này y đã được Tướng Nguyễn Khánh cho ngồi ghế phụ thẩm quân nhân của Tòa Án Cách Mạng, xét xử và tuyên án tử hình ông Ngô Đình Cẩn, theo lệnh của Henry Cabot Lodge. 

Do đó, nhiều người vẫn tin vào lời tường thuật của ký giả Sandy Lesberg.

Theo bà ký giả này, có lẽ Tướng Nguyễn Chánh Thi là người biết rõ Đại Úy Nguyễn Văn Nhung đã giết Tổng Thống Diệm và ông Nhu như thế nào, vì sau cuộc "chỉnh lý" ngày 30.1.1964, trước khi ra lệnh giết Đại Úy Nhung để phi tang một nhân chứng quan trọng (có khả năng theo lệnh của CIA), ông đã đích thân lấy lời khai của Nhung và còn bắt Nhung ngồi viết lời khai về vụ này. Ông có cho bà ký giả nhìn qua tờ khai này năm 1968 khi đang ở Washington D.C. Cũng theo bà thì rất tiếc khi xuất bản cuốn "Việt Nam: Một Trời Tâm Sự", Tướng Nguyễn Chánh Thi đã không cho in nguyên văn tờ khai này, mà tự ý sửa đổi và cắt bớt đi. Trong cuốn sách này, Tướng Mai Hữu Xuân được đổi tên thành Tướng Thu, mặc dầu trong Quân Lực VNCH lúc đó không có tướng nào tên là Tướng Thu cả. Theo tờ khai mà Tướng Thi công bố trong cuốn sách nói trên, Đại Úy Nhung đã khai như sau:
Khi xe M113 chở ông Diệm và ông Nhu chạy được chừng 500 thước, Thiếu Tướng Thu (tức Mai Hữu Xuân) chạy xe ngược chiều trở lại và đưa lên một ngón tay trỏ. Đang còn ú ớ chưa biết giết ai, ông Diệm hay ông Nhu, họ định chạy qua để hỏi lại cho rõ thì dân chúng ùa ra xem rất đông, không chạy qua được. Bỗng Thiếu Tướng Thu đưa hai ngón tay, họ hiểu rằng ông ra lệnh bắn cả hai người. Thiếu Tá Nhung liền rút súng Colt 12 bắn mỗi người 5 phát, và sau đó bắn ông Nhu thêm ba phát vào ngực nữa.

Tướng Lê Minh Đảo, lúc đó là Đại Úy tùy viên của Tướng Lê Văn Kim, đã cho biết như sau: Sau khi ông Diệm và ông Nhu bị hạ sát ít lâu, Nguyễn Văn Nhung có kể lại chuyện này cho ông nghe. Nhung nói rằng khi được lệnh giết cả hai ông, Nhung đã bắn ông Nhu trước. Ông Diệm thấy thế đã nhắm mắt lại. Nhung liền bắn ông Diệm 5 phát. Sau đó quay qua bắn ông Nhu thêm 3 phát nữa. Điều này phù hợp với lời khai mà Tướng Nguyễn Chánh Thi đã công bố.

Tuy nhiên, sự thật không phải chỉ có thế. Thi thể Tổng Thống Diệm và ông Cố Vấn Nhu đã được đưa vào bệnh xá của Bộ Tổng Tham Mưu để khám nghiệm. Bác sĩ Huỳnh Văn Hưỡn (hiện nay ở New York), giám đốc bệnh xá này lúc đó, đã khám nghiệm và chứng nhận rằng cả Tổng Thống Diệm lẫn ông Nhu đã bị bắn từ sau ót ra trước. Thi thể Tổng Thống có nhiều vết bầm, chứng tỏ đã bị đánh đập trước khi bắn. Thi thể ông Nhu bị đâm nhiều nhát, áo rách nát và đầy máu.

Vậy Tổng Thống Diệm và ông Nhu đã bị trói, đánh đập, và đâm lúc nào?

Một nhân chứng rất quan trọng hiện đang ở Melbourne, Úc Châu, cho biết ông là người đi trên chiếc M113 chở ông Diệm và ông Nhu từ nhà thờ cha Tam về Bộ Tổng Tham Mưu, nên đã chứng kiến những sự việc xẩy ra. Câu chuyện ông kể lại có vẻ hợp lý hơn cả. Theo nhân chứng này, vào trưa 1.11.1963, chi đoàn thiết giáp của ông được lệnh vào Sài Gòn để tăng cường bảo vệ thủ đô. Khi đến Sài Gòn, chi đoàn này được chia làm hai toán, một toán hợp lực với quân bạn bao vây Dinh Gia Long và một toán làm vòng đai an ninh cho Bộ Tổng Tham Mưu. Nhân chứng ở trong toán đóng tại Bộ Tổng Tham Mưu.

Sáng 2.11.1963, khoảng 6 giờ 15 phút, toán ông được lệnh di chuyển ra khỏi Bộ Tổng Tham Mưu. Khi vừa ra khỏi cổng chính thì thấy có 3 chiếc xe Jeep đang chờ. Chiếc thứ nhất có Tướng Mai Hữu Xuân và 3 cận vệ. Chiếc thứ hai chở Đại Tá Dương Ngọc Lắm, Đại Úy Nguyễn Văn Nhung, và Thiếu Tá Dương Hiếu Nghĩa. Chiếc thứ ba chở 4 người, trong đó có Đại Úy Phan Hòa Hiệp. Sau đó là hai chiếc M113. Nhân chứng ngồi ở chiếc thứ nhì. Cuối cùng là 2 chiếc GMC chở đầy lính có vũ trang đầy đủ...

Khi đến Chợ Lớn, gần một nhà thờ, xe chạy chậm lại, các binh sĩ trên hai chiếc GMC được lệnh nhảy xuống, một số bố trí xung quanh nhà thờ, số còn lại bố trí ở vòng ngoài. Xe Tướng Xuân chạy một vòng rồi đậu lại bên kia đường.

Sau cái phất tay của Đại Tá Dương Ngọc Lắm, Đại Úy Nhung, Thiếu Tá Nghĩa và Đại Úy Hiệp nhảy xuống xe. Đại Tá Lắm ngoắc chiếc M113 có nhân chứng ngồi trên đó đi theo. Nhân chứng cũng nhảy xuống xe. Khi cách Đại Tá Lắm khoảng 2 thước, nhân chứng thấy có 4 người từ trong nhà thờ đi ra. Người đi đầu là Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Người đi tiếp theo là ông Ngô Đình Nhu. Sau cùng là hai tùy viên (Đại Úy Đỗ Thọ và ông Nguyễn Đắc Khá). Đại Tá Lắm đến chào Tổng Thống Diệm:
- Thừa lệnh Trung Tướng Chủ Tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng, chúng tôi đến đón cụ và ông Cố Vấn.
Ông Diệm:
- Ông Đôn và ông Minh đâu hè?
Đại Tá Lắm:
- Thưa cụ, hai ông còn đang bận việc ở Tổng Tham Mưu.
- Thôi được. Thế tôi và ông cố vấn đi cùng xe kia với ông.
Đại Tá Lắm quay người lại chỉ vào chiếc M113 và nói:
- Thưa cụ, xin cụ lên xe này cho.
Ông Nhu khẻ nhíu mày lên tiếng:
- Không thể đón Tổng Thống bằng một chiếc xe như vậy. Để tôi liên lạc với ông Đôn, ông Đính coi xem..
Đại Tá Lắm khẽ nhún vai:
- Tôi không biết. Đây là lệnh của Trung Tướng Chủ Tịch.
Đại Úy Nhung liền oang oang:
- Xin mời hai ông lên xe ngay cho đi.
Mặt ông Nhu đỏ bừng, giọng rất quyết liệt:
- Không được. Để tôi hỏi lại ông Minh, ông Đôn. Tôi đi xe nào cũng được, nhưng còn Tổng Thống...
Đại Úy Nhung:
- Ở đây không còn Tổng Thống nào cả.

Ngay lập tức, Nhung bảo hai quân nhân chạy đến đẩy hai ông lên xe và hạ cửa xe xuống...
Xe đi hết đường Nguyễn Trãi, vào đường Võ Tánh đến trước Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia thì ngừng lại. Tổng Nha này đã bị chiếm từ ngày hôm trước nên không còn một cảnh sát nào lui tới. Chung quanh, các binh sĩ thuộc Sư Đoàn 5 của Đại Tá Nguyễn Văn Thiệu canh gác rất cẩn mật.

Một Đại Tá từ trên xe Jeep nhảy xuống, bảo các binh sĩ trên xe M113 chở ông Diệm và ông Nhu xuống xe hết. Bảy người trên xe nhảy xuống, nhưng tài xế và anh hạ sĩ xạ thủ được ra lệnh ở lại. Xe được lệnh đi vào Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia.
Khoảng 20 phút sau, chiếc M113 lại từ Tổng Nha Cảnh Sát chạy ra. Các binh sĩ lúc nảy được lệnh leo lên xe lại. Xe chạy ngược đường Võ Tánh trở lại đường Cộng Hòa. Nhân chứng hỏi hạ sĩ xạ thủ:
- Ông Diệm và ông Nhu đâu?
- Ở dưới.
- Sao rồi?
- Ông Nhu bị tra tấn khủng khiếp rồi bị xiết cổ chết bằng dây điện. Người ta hỏi ông ta nhiều lần: Vàng, bạc, tiền của cất đâu? Ai giữ? Cơ sở kinh tài gồm những cơ sở nào? Ông Nhu trả lời không biết.
- Còn ông Diệm?
- Ông Diệm bị đè cổ ra trói thúc ké rồi ném vào hầm xe.
- Chết hay sống?
- Không biết.

Xe qua khỏi trường Petrus Ký rồi quẹo phải vào đường Hồng Thập Tự thì gặp lại 2 xe Jeep và hai xe chở binh sĩ lúc xuất hành buổi sáng. Xe Đại Tá Dương Ngọc Lắm đi đầu, xe thứ hai có Đại Úy Nhung. Khi đến đường Cao Thắng, bên hông bệnh viện Từ Dũ, xe ngừng lại vì bên kia đang có xe của Tướng Xuân chạy ngược trở lại. Dân chúng ra xem rất đông. Tướng Xuân nhìn Đại Úy Nhung và đưa hai ngón tay trái lên hai lần. Sau đó, ông đưa ngón tay trỏ lên khỏi đầu và co vào duỗi ra đến 4 lần (giống như bóp cò). Đại Úy Nhung gật đầu rồi đưa tay lên chào.

Khi xe đến gần đường rầy xe lửa thì dừng lại trước cổng xe đã được đóng lại vì đang có đoàn xe lửa đi qua. Đại Úy Nhung từ chiếc xe Jeep nhảy qua chiếc M113 có chở ông Diệm và ông Nhu và la lớn: "Xuống! Xuống!" Các binh sĩ trên xe M113 nhảy xuống hết. Nhân chứng vừa nhảy xuống đất thì nghe nhiều tiếng súng nổ...

Những lời tiết lộ của nhân chứng này cho chúng ta thêm những yếu tố mới, nhất là đoạn hai ông bị đưa vào Tổng Nha Cảnh Sát để tra tấn và khảo của. Trò khảo của này là một "sở trường" của Tướng Mai Hữu Xuân. Sự tiết lộ này đã giúp giải thích tại sao hai ông bị trót tay ra phía sau lưng, trên mặt ông Diệm có nhiều vết bầm và trên người ông Nhu có nhiều lát dao đâm. Nguyễn Văn Nhung chỉ leo lên xe M113 trong một thời gian ngắn, không thể gây ra tất cả những thứ đó được.

Sau khi thi hành xong lệnh của chủ và lãnh tiền công, "bọn ác ôn côn đồ đáng nguyền rủa" cấu xé nhau về chức quyền và tiền bạc, đưa tới mất chủ quyền quốc gia, rồi đến mất nước.



Orange County, ngày 2 tháng 11 năm 2013


Liên Thành
626-257-1057