Lời tựa: Xin giới thiệu bài viết ngắn "CHUYỆN THA HÓA CỦA MÈO, CHÓ VÀ SÂU BỌ" của một tác giả từ trong nước. Bằng vài nét chấm phá chấm phá điệu nghệ bởi giọng "văn ghế đá" rất "nhẹ nhàng", có vẻ bình dân kiểu tranh Đông Hồ, nhưng bài viết cũng lột tả được phần nào thực trạng toàn cảnh cái địa ngục không tường vách của một nước Việt Nam "hiện đại" trong chế độ cai trị sắt máu của lũ cai ngục Mafia đỏ, chính là tập đoàn ngụy quyền bù nhìn Việt gian có tên "đảng cộng sản Việt Nam".
Bức tranh thật đơn sơ nhưng u ám, có thể khiến người đọc liên tưởng như đi lạc trong một chiều xám ngoét rùng rợn dưới "Chợ Âm Phủ". Trong đó, từ hàng chục năm qua, đại khối quần chúng nhân dân Việt Nam đã bị tập đoàn cướp ngày Mafia đỏ tẩy não toàn phần, để bị trấn áp lừa đảo bóc lột một cách cùng cực tinh vi. Nơi mà tất cả các giá trị xã hội của loài người đã bị lũ "con người máy xã hội chủ nghĩa", tức "đàn chó Pavlov hai chân" của tên đại Việt gian lưu manh xảo quyệt Hồ Chí Minh làm cho băng hoại đến tận gốc rễ, "toàn diện và triệt để". Giờ đây các "giá trị tinh thần" nền tảng tại Việt Nam sau mấy chục năm "Trí, Phú, Địa, Hào: đào tận gốc, trốc tận rễ" đã tiến hóa thụt lùi, suy thoái, để thay vào đó một sự" phát triển" không thua kém xã hội của...xúc vật.
Ở đây xin được nhắc lại đôi vần thơ bất hủ trong tập "Thơ Vô đề" của tác giả Vô Danh:
"Từ vượn lên người mất mấy triệu năm
Từ người xuống vượn có mấy mươi năm"
"Từ vượn lên người mất mấy triệu năm
Từ người xuống vượn có mấy mươi năm"
Ngày đại đa số đồng bào Việt Nam trong nước tỉnh ngộ, nhận ra bản chất của đảng cộng sản Việt Nam đầu xỏ là tên đại Việt gian Hồ Chí Minh và bè lũ tay sai: Chỉ là một lũ Việt gian trá hình cộng sản, đang tìm cách biến tướng, bôi xóa và che chắn núi tội ác chồng chất của chúng đối với Đất nước và Dân tộc Việt Nam, thì khi đó, chỉ một sớm một chiều, cũng là ngày chế độ "chó má" này... biến thành một... đống rơm..., còn... lửa, thì ("mẹ kiếp"), toàn dân Việt Nam đang... có thừa.
(Các hình ảnh minh họa sẽ được lần lượt bổ khuyết)
Trân trọng
Thay mặt nhóm điều hành
Moderator
***
Chuyện mèo.
Nhà tui có ba người nhưng có tới tám con mèo. Năm ngoái mèo mẹ sinh ba, năm nay lại sinh bốn. Hàng xóm cũng đầy mèo, nên tui kêu cho mãi mà không ai lấy. Vả lại lũ chuột lộng hành quá, thôi thì nuôi thêm mèo, may ra chúng sẽ bớt phá chút nào chăng.
Trước đây, chỉ cần nuôi một con mèo, nhà quanh năm không có bóng chuột. Trộm cướp sợ công an thế nào, thì chuột sợ mèo y chang như vậy. Mà không lo chuyện mèo ăn vụng, một phần bởi dưa cà không bằng thịt chuột.
Giờ thì có lắm thứ ăn ngon hơn loại thịt hôi rình đó, nên để mèo bớt ăn vụng, chỉ có cách mời chúng ăn trước. Mèo thời nay được chăm béo như lợn, nên lười làm bổn phận của mình. Chúng tự thị đến mức không thèm giấu cứt nữa, suốt ngày con người chỉ lo dọn cứt mèo. Đêm đêm cả xóm lại giật thót mình vì tiếng gào man dại dâm đãng khi làm tình của bọn thoái hóa này.
Nhà tui có một bình thủy tinh chuyên đựng cá khô. Miện bình chỉ lọt nắm tay nhỏ, nên lũ mèo chịu chết. Một hôm, tình cờ tui thấy một con chuột nhắt chui vào bình, rồi chuyển cá ra ngoài cho mấy con chuột to. Thế là lũ chuột khuân gần hết bình cá lên giấu trên gác xép. Sáng mai lại thấy lũ mèo tranh nhau cá khô. Hóa ra chúng thông đồng với nhau. Thảo nào, nuôi bao nhiêu mèo mà chuột ngày càng tăng.
Trong bầy mèo, chỉ có một con sống bằng thịt chuột. Nó là con mèo tam thể, loại mèo quý này không bao giờ ăn vụng. Lũ mèo mun kia tẩy chay nó. Chắc vì nó không cùng đi ăn trộm, nhưng có thể chỉ vì nó khác màu lông. Nhưng một hôm, con chó dữ hàng xóm chạy sang cắn chết con mèo quý. Không ai hiểu vì sao, con chó lại cắn đúng con mèo nhanh nhẹn nhất.
Chuyện chó.
Ngày xưa, nhiệm vụ của chó là giữ nhà và dọn vệ sinh. Chó cũng là loài vật gần gũi với con người nhất. Nói chúng là nô bộc trung thành của người cũng không ngoa. Khi con người đi săn, nó là kẻ dẫn đường. Các cụ bảo “Lạc đường, nắm đuôi chó. Lạc ngõ, nắm đuôi trâu” đố có sai. Vậy thiên chức cao cả nhất của chó là: dẫn đường.
Ngày nay lũ chó thoái hóa, không giữ được nhà, chẳng dọn nổi vệ sinh, mà dẫn đường lại càng không thể. Không phải người nuôi chó giữ nhà, mà là làm nhà giữ chó. Không phải chó dọn phân người, mà người dọn phân chó. Chó không dẫn đường, mà người phải dắt nó đi dạo và đi ỉa đái. Có khi, chó vẫy đuôi với người ngoài và cắn người nhà.
Ông bạn tui, làm sếp ở thành phố, nhà nuôi một con Béc giê to. Mỗi ngày nó xơi bay vài kí thịt bò. Mốt mới đang thịnh hành là mốt Bécgiê, thay cho mốt chó Nhật đã lỗi. Nhà cao cửa rộng, chủ yếu dành cho chó ở. Bạn tui tất tả suốt ngày, có khi nửa đêm mới chạy về để ngủ. Uy phong sếp của hắn, chỉ thể hiện ở cơ quan. Về nhà thì hắn phải dựa uy của ông Béc giê. Đứng trước vị Béc tròm trèm một tạ này, khách khứa đến cầu cạnh không run thì mới là lạ.
Có lần anh bạn hỏi tui:
- Cậu biết răng người xưa gọi là “cẩu quan” không?. Tui chột dạ, lắc đầu. Anh ta tiếp:
- Cẩu quan, vừa hàm ý khen“Quan như cẩu” nhưng cũng có hàm ý khen“Cẩu như quan”. Cậu xem, con Béc này còn lẫm liệt hơn khối kẻ...
Không ngờ, ông Béc lẫm liệt đó lại phản chủ. Tháng trước, bạn tui bất ngờ bị nó cắn gần chết, may hàng xóm đến kịp thời. Điều kỳ lạ, là anh ta vẫn tiếp tục nuôi con Béc. Chỉ có điều, anh ta ít thả nó và không dám vuốt ve nữa.
Chuyện đời Tống, ông Bao Chửng dùng mỗi một cái “Cẩu đầu trảm”, trảm hết những cẩu quan tha hóa, nên yên được thiên hạ. Đời nay, "Cẩu đầu trảm" chỉ trảm được cẩu nhép, chưa bao giờ đụng đến những cẩu đáng trảm. Loại “Cẩu đầu trảm” ấy, có ở khắp nơi, nhiều nhất ở vùng đặc sản Nhật Tân
Chuyện sâu bọ.
Lại nói chuyện ăn đặc sản. Sâu bọ chính là món ăn đặc sản cao cấp nhất hiện nay. Tui đã vào quán "Đặc sản sâu". Không còn lo chuyện “Con sâu làm rầu nồi canh” nữa, vì ở đây đã có những nồi canh toàn sâu. Rồi lại món sâu xào, món rắn rết hấp, món nhộng tẩm bột. Sâu, sâu, sâu, trong quán này sâu bọ lên ngôi.
Ngoài chợ, thứ gì không có sâu bọ chen lẫn vào, thì bị người mua nghi ngờ. Rau thì phải "rau nào sâu ấy", nước mắm, hoa quả thì phải thum thủm, và dứt khoát là phải có ròi bọ.
Nhưng ngoài ruộng vườn, sâu bọ vẫn là lũ phá hoại như xưa, nên vẫn phải loại trừ. Khốn nỗi, sâu bọ đời nay tha hóa nặng, nên không còn dễ trị như trước. Chúng nhờn với mọi loại thuốc trừ sâu. Khắp nơi, dân tình đang lao đao với sâu bọ.
Hồi nhà tui còn trong xóm cũ, khi cam, bưởi, tắt, quýt ngoài vườn có sâu, thì chỉ cần vãi một nắm tro bếp, là chúng đi hết. Nay thì vài bữa xịt một lần thuốc sâu, mà chúng cứ sống nhăn răng.
Vườn mới nhà tui, rất nhiều cây nhãn. Mùa nào cũng đầy hoa, có mùa quả con tríu cả cành, nhưng chưa bao giờ có nổi một chùm nhãn để ăn. Ấy là vì bọn bọ xít. Phun thuốc, chỉ đuổi chúng được dăm hôm. Có hôm, tui lấy sào xua chúng, chúng bay lên tán loạn, đồng loạt tưới xuống một thứ nước gì đó, rồi lại hạ xuống chỗ cũ. Hóa ra chúng phóng nước đái ra để phản công tui. Nước đái bọ xít một loại axít cực mạnh, có thể làm mù mắt, bỏng da. Hú vía, tui không mơ đến chuyện ăn nhãn và không dám đứng dưới gốc nhãn nữa.
Mối mọt cũng một loài với sâu bọ. Mối mọt ăn gỗ, ăn rừng, ăn đê điều, cầu cống, nhà cửa. Sâu bọ ăn tất cả mọi thứ, kể cả xác chết. Và con người đang phải oằn lưng trả tiền cho các thứ chúng ăn. Chúng lại sinh ra các loại bướm để mê hoặc người. Nơi nào sâu bọ nhiều là lũ bướm xuất hiện. Con người ghét sâu nhưng lại thích bướm, kể cũng lạ. Thời nay, con người mà tấn công sâu bọ, chúng đáp trả ngay. Thông thường thì chúng tấn công trước, con người chống đỡ và bỏ chạy. Càng thoái hóa, chúng càng mạnh. Càng biến chất, chúng càng phàm ăn và độc ác. Chưa bao giờ lũ sâu bọ sợ người, mà chỉ thấy người sợ chúng. Con người đang biến thành nô lệ của sâu bọ.
Sự thoái hóa biến chất của mèo, chó và sâu bọ, đang diễn ra trước mắt mọi người. Và lũ vật tha hóa này kết hợp với nhau tàn phá tất cả mọi thứ. Chúng làm cho dân lành điêu đứng, và con người đang bất lực nhìn các con vật gần gũi đó biến thành các Ông Mèo, Ông Chó, Ông Sâu Bọ. Bất lực vì họ không thể ngăn nổi sự tha hóa của lũ vật. Bất lực vì những con vật đó không còn bị chi phối bởi các quy tắc sống của con người.
Cái ông viết truyện thật là hay, ông nào viết bài tựa cũng lại đáo để..., đối với lũ chó Việt gian cộng sản đó là cứ phải đun nước sôi rồi chuẩn bị giềng mẻ dần đi là vừa, rựa mận bẩy món là hợp nhất...
AntwortenLöschen